Những ngày tháng 5 này, mỗi chúng ta lại nhớ về Người - Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu với lòng tự hào và biết ơn. Còn tôi lại nhớ tới câu nói của Bác “Mỗi người tốt, việc tốt là một bông hoa đẹp. Cả dân tộc ta sẽ là một vườn hoa đẹp”. Noi gương Bác, nhất là trong những ngày này khi cả nước ta vẫn đang căng mình “chống dịch như chống giặc” dù chiến thắng đang rất gần: Chiến thắng dịch Covid – 19, rất nhiều những hành động đẹp, những tấm lòng nhân ái chung tay chia sẻ khó khăn mà tôi cũng như mọi người đã biết đến trên các phương tiện truyền thông . Và hôm nay đây, tôi muốn giới thiệu một bông hoa, một tấm gương người tốt, việc tốt mà chính tôi được biết đến hàng ngày. Không ồn ào, không muốn phô trương chị cứ lặng lẽ làm việc thiện mỗi ngày. Đó chính là chị Nguyễn Thị Kim Hoa – phụ huynh học sinh Nguyễn Minh Kiên – Lớp 4A3 – Trường Tiểu học Nhân Chính, mà tôi là giáo viên chủ nhiệm.
Chị Hoa là người con của tỉnh Quảng Ninh, vốn là giáo viên dạy Vật lý ở một trường Trung học Phổ thông. Số phận của chị trải qua muôn nỗi gập ghềnh. Hai vợ chồng chị lấy nhau sinh được một cô con gái, nhưng không may, cô bé mắc bệnh tâm thần. Vậy là hai vợ chồng chị vật lộn để chữa bệnh cho con. Tai ương lại ập đến với gia đình chị. Khi con được 10 tuổi, chồng chị mang bạo bệnh rồi qua đời, bỏ lại những khó khăn vất vả cho mình chị gánh vác. Vậy là chị quyết định bán nhà lên Hà Nội ở thuê để tiện chữa bệnh cho con gái tại Bệnh viện Bạch Mai lúc bấy giờ. Chưa xin được việc làm, chị lại có một quyết định khác mà thầy giáo của chị lúc đó cũng vô cùng bất ngờ. Đó là thi Cao học - Khoa Vật lý trường Đại học sư phạm Hà Nội I. Chị đã đỗ và vừa đi học, vừa lo chữa bệnh cho con. Tốt nghiệp Thạc sĩ Vật lý lúc bấy giờ (cách đây khoảng 25 năm trước) là rất hiếm. Học xong, với nỗ lực của bản thân, chị cũng xin được dạy ở trường THPT Hoài Đức A (trường cách nhà chị 20 km). Nhưng số phận chưa an bài với chị, con gái chị tròn 15 tuổi thì qua đời. Mọi người chỉ biết an ủi chị: “Biết đâu con ra đi cũng là giải thoát cho chính mình và giải thoát cho cả chị”. Vậy chị cũng nguôi ngoai đi phần nào. Nén nỗi đau mất người thân, chị chỉ biết lao vào công việc và dành hết tình yêu thương cho những lứa học trò và cũng để xua đi nỗi buồn. Nhưng khát khao làm mẹ và mong có chỗ dựa tinh thần lúc tuổi già vẫn luôn thôi thúc chị. Năm 2009, chị lại có một quyết định bất ngờ khác. Chị xin nghỉ hưu sớm và làm thụ tinh ống nghiệm khi đã bước sang tuổi 48. Ông trời đã mỉm cười trước những nỗ lực của chị khi cho chị bé Minh Kiên. Sau khi “mẹ tròn, con vuông”, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chị lại vừa chăm con, vừa làm đủ mọi việc để kiếm sống. Chị tâm sự rằng: “Chị còn sức khỏe, chị cố gắng đi làm để sau này có thể lo cho con và cảm thấy mình sống vẫn có ích cho xã hội”. Vì làm ngoài nên chị có thể thu xếp nhiều thời gian gần gũi, chăm sóc cho con. Hễ rảnh hơn tí, chị lại cùng các cha và các sơ trong nhà thờ Thái Hà đi làm từ thiện. (Gia đình chị vốn theo đạo Thiên chúa). Chị nói, chị học theo lời Bác Hồ dạy, “việc thiện thì dù nhỏ mấy cũng làm, việc ác thì dù nhỏ mấy cũng tránh” và Chúa đã dạy: “Việc gì tay trái làm không cần cho tay phải biết”. (Các chuyến đi từ thiện của chị, tôi chỉ được biết khi Minh Kiên đến lớp khoe : Hôm qua, con đi thăm các bạn ở trại trẻ mồ côi. Các bạn ý cũng như con, có mẹ chăm sóc nhưng không phải mẹ ruột như con cô ạ… Sau những chuyến đi, cậu bé cứ hồn nhiên kể cho cô giáo nghe như vậy!) Với tâm niệm như thế, hàng ngày chị cũng dạy con mình vậy. Ở trường, ở lớp có các hoạt động gì chị đều động viên con tham gia. Nếu là ủng hộ, từ thiện thì chị cho con lấy tiền tiết kiệm trong lợn nhựa của mình đi ủng hộ. Chị kể: “Chị có thể cho con vài chục hay vài trăm nghìn đi ủng hộ nhưng chị muốn con lấy tiển trong lợn nhựa của mình để ủng hộ, vì như thế con biết quý đồng tiền và biết dùng tiền vào những việc có ích. Lại nói về Minh Kiên – con trai chị. Đó là một cậu bé thông minh nhưng vô cùng hiếu động. Những năm học đầu cấp, con luôn bày ra các trò nghịch ngợm và trêu chọc các bạn trong lớp. Chị thường xuyên phải đến gặp xin lỗi các cô và các bố mẹ khác. Chị không nản lòng và nghe theo lời tư vấn của các thầy cô trong trường: Thử cho con tham gia vào các hoạt động ngoài giờ để hướng con vào các hoạt động có ích và để cho con tiêu hao năng lượng mà đỡ nghịch ngợm hơn. Vậy là chị cho con tham gia câu lạc bộ đàn piano và câu lạc bộ bóng đá. Quả nhiên, sau một năm, tính con đã thuần hơn, bớt nghịch ngợm, trêu trọc bạn. Hơn nữa, con lại rất say mê với các môn này, nhất là piano. Con thuộc bài rất nhanh và nhớ lâu. Khi mới học lớp 3, con đã đàn được một số bản sonat của các nhạc sĩ nổi tiếng thế giới. Thời gian vừa qua, sau khi kiểm tra trình độ, các thầy cô trong Học viện âm nhạc Việt Nam khuyên chị cho con thi vào Trung cấp âm nhạc (Hệ 9 năm) của trường để phát huy khả năng này.
Minh Kiên đánh đàn chào mừng Năm mới 2020!
Nói vậy để thấy trong việc nuôi dạy con chị rất vất vả nhưng cũng cực kì kiên trì… Các thầy cô khi vào lớp năm nay đều nhận xét: Minh Kiên tiến bộ, chú ý nghe giảng hơn. Nhờ mẹ và các cô tận tình chỉ bảo, con cũng rất biết chia sẻ với bạn bè. Có một dạo, thấy bạn Minh Khang trong lớp mấy tháng liền đều đóng tiền học rất muộn nên cậu về kể với mẹ. “Mẹ ơi, hình như nhà bạn Khang nghèo lắm, toàn thấy đóng tiền muộn thôi!” Vậy là chị Hoa lại gọi cho giáo viên chủ nhiệm hỏi tình hình có phải như vậy không? Tôi trả lời “Em cũng có hỏi và được biết gia đình bạn cũng có biến cố nhỏ nên cũng gặp khó khăn tạm thời”. Vậy là chị nói: ở nhà thờ, các cha đang tìm các gia đình khó khăn để tặng quà nhân dịp Giáng sinh. Chị xin được một xuất (trị giá một triệu đồng) nhờ em nói khéo gửi cho gia đình bạn giúp chị nhé! Chị mong có thể hỗ trợ phần nào cho gia đình bạn ấy.
Trong đại dịch Covid – 19 vừa qua, chị cũng rất nhiệt tình phối hợp với địa phương và trường học của con để góp phần chống dịch. Khi nhà trường phát động quyên góp khẩu trang, nước rửa tay và các dụng cụ y tế ủng hộ các chiến sĩ tuyến đầu chống dịch. Chị mang 500 nghìn đồng để ủng hộ, nhưng các thầy cô đã giải thích: Nhà trường chỉ nhận các đồ dùng và các trang thiết bị y tế để đóng thùng gửi các chiến sĩ. Vậy là chị quay về nhà lấy hộp khẩu trang y tế và 2 chai rửa tay khô đem ủng hộ. Chị bảo: Đây là mấy thứ chị mua để hai mẹ con dùng nhưng bây giờ giãn cách xã hội, chị và con ở nhà, nếu ra đường chị dùng khẩu trang vải, nhắc con rửa tay bằng xà phòng cũng được. Mấy thứ này các y bác sỹ và bộ đội …làm công tác phòng chống dịch cần thiết hơn.
Thật cảm động trước nghĩa cử cao đẹp của chị Hoa! Rồi đến khi nhà trường họp chuẩn bị đón con trở lại lớp học, cần thêm một số máy đo thân nhiệt điện tử để đo cho các con, chị đã mang ngay đến cho lớp mượn. “Nhà chị có cái máy này nhưng cô cứ dùng đo cho các con đi, ở nhà chị có mình Kiên, sẽ đo bằng nhiệt kế thủy ngân!” Chị chia sẻ.
Những việc làm của chị tuy không lớn nhưng thật sự lan tỏa giá trị sống tích cực. Có lần chị bộc bạch: “Mỗi lần nhìn lại, chị thấy mình còn may mắn, hạnh phúc hơn bao nhiêu người khác để nỗ lực sống tốt, làm việc tốt, truyền đi thông điệp: Biết vượt qua số phận, vượt lên chính mình.” Thật cảm phục người phụ nữ nhân hậu, giàu nghị lực như chị! Chúc hai mẹ con chị luôn mạnh khỏe và kiên cường hơn trong cuộc sống hàng ngày để tiếp tục tỏa hương trong vườn hoa Nhân Chính nói riêng và trong vườn hoa của dân tộc ta nói chung như mong muốn của Bác Hồ.