Em Nguyễn Bảo Ngân (bên trái)
Những con người nhỏ bé mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác, không ít lần khiến họ cảm thấy tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng chính trong những biến cố thăng trầm ấy của cuộc đời, nghị lực sống tiềm tàng trong họ trỗi dậy, không những giúp họ chiến thắng được bệnh tật của bản thân mà còn truyền đi ngọn lửa đam mê sống cho rất nhiều bệnh nhân ung thư khác trong hành trình dài chống chọi với bệnh ung thư. Đau khổ, buồn chán, thất vọng , không thể kể hết tâm trạng của bệnh nhân ung thư và người nhà của họ. Và cũng không gì có thể bù đắp được những khó khăn, cực khổ, đau đớn mà họ đã và đang trải qua… Mỗi đợt trị xạ là mỗi lần em chiến thắng bản thân mình , từng mảng tóc dài mượt rơi xuống con ôm đầu hỏi mẹ : "Tóc con đâu ? Bao giờ tóc con mọc lại ?" mẹ chỉ biết nhìn con trong nhạt nhoà nước mắt, không dấu được nỗi đau trong lòng. Dù mệt mỏi nhưng con vẫn lạc quan nhắc mẹ mua đầy đủ sách vở để con sau mỗi lần trị xạ con lại đến lớp gặp các bạn . Giá như nỗi đau con đang mang mẹ gánh giúp con thì mẹ cũng cam lòng .
Mỗi lần thăm em tôi khá bất ngờ trước sự nhanh nhẹn, khỏe mạnh của em, bởi từ chỗ con mệt mỏi không muốn ăn giờ đây em đã có thể sống khỏe mỗi ngày, làm những công việc mà em yêu thích, Ngân chơi với em nhiều hơn , vẽ nhiều bức tranh mà em yêu thích , không còn sợ sệt , ám ảnh những lần điều trị đầy đau đớn, ám ảnh song cũng chính vì thế mà em cảm thấy biết ơn cuộc đời, biết ơn các y bác sĩ đã tận tâm hết lòng chữa bệnh cho em. Còn bao nhiêu ước mơ dang dở em vẫn ấp ủ trong lòng , còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang đợi em ở phía trước . Yêu cha mẹ nhiều hơn nhưng em còn quá nhỏ chưa hiểu nổi nỗi đau mà cha mẹ giấu trong lòng . Sau mỗi đợt trị xạ em lại đến trường cùng học cùng vui chơi với các bạn trong lớp , em không còn tự ti khi tiếp xúc với các bạn , em đã cởi mở lòng mình hơn .Với gia đình em họ không biết ngày nào mới là ngày kết thúc cuộc tranh đấu, giành giật với tử thần mà phần thắng thuộc về họ, lại càng không rõ thời điểm căn bệnh rút lui còn cách thời điểm hiện tại bao lâu và phải đi qua bao nhiêu đợt truyền hóa chất nữa.
Nuốt nước mắt vào trong, cố gắng che giấu nỗi đau mà con mình đang mang, người thân trở thành một phương thuốc giúp em có thêm niềm tin trong cuộc sống. Bản thân tôi cũng mong rằng sẽ có một phép lạ sẽ đến với em đến với gia đình em, bởi bên em luôn có gia đình người thân, bạn bè thầy cô bên cạnh luôn mong mọi điều tốt đẹp đến với em.